Cả làng chê cười tôi vì làm “ch;/ó chui gầm chạn” của nhà giàu nhất cái xóm này, bố mẹ vợ lo cho từ A đến Z NHƯNG họ coi tôi như osi–n
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Tên tôi là Hùng, 32 tuổi, thợ cơ khí. Cưới Linh, con gái út của ông Trường, chủ xưởng gỗ lớn nhất vùng, ai cũng nói tôi “trúng số độc đắc”.
Nhưng chỉ có tôi mới biết — cuộc sống trong căn biệt thự đó ngột ngạt đến mức nào.
Ngày cưới, ông Trường vỗ vai tôi trước mặt khách:
“Từ nay con cứ yên tâm, đã là rể nhà này thì khỏi lo cơm áo. Nhưng nhớ, việc lớn việc nhỏ trong nhà, nghe theo bố mẹ vợ.”
Tôi cười gượng, nhưng trong lòng nhói.
Bởi từ hôm ấy, tôi không còn được coi là “chồng” của Linh, mà chỉ là người làm không lương trong nhà vợ.
Bữa ăn, mẹ vợ luôn nhắc:
“Đũa gỗ kia là để cho rể ăn, đừng động vào đũa bạc nhà trên.”
Còn bố vợ thì gọi tôi mỗi sáng:
“Ra dắt xe, pha trà. À, nhớ lau cả cửa kính tầng 2 nhé.”
Tôi chịu đựng, vì thương Linh — cô ấy yếu đuối, giữa bố mẹ và chồng chỉ biết khóc.
Nhưng giọt nước tràn ly là hôm sinh nhật vợ, tôi mua tặng cô ấy một đôi hoa tai nhỏ, bị mẹ vợ mắng ngay giữa bàn ăn:
“Cái nhà này thiếu gì vàng bạc, anh mang mấy thứ rẻ tiền này ra làm nhục con gái tôi à?”
Tối đó, tôi uống say.
Trên đường về, tôi ghé quán tạp hoá nhỏ cuối làng — nơi Thảo, cô gái 25 tuổi, bán hàng đêm.
Cô không hỏi tôi là ai, chỉ lặng lẽ rót nước, hỏi:
“Anh có hay bị họ nói nặng lời không?”
Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy mình được hỏi han, được nhìn bằng ánh mắt tôn trọng.
Từ đó, tôi hay tìm đến Thảo.
Cô giản dị, nghèo nhưng nói chuyện khiến tôi thấy mình vẫn là đàn ông.
Một tối, cô hỏi:
“Nếu có cơ hội làm lại, anh có dám rời khỏi nhà đó không?”
Tôi im lặng rất lâu.
Rồi chính đêm ấy, tôi đưa quyết định ly hôn đã ký sẵn cho Linh.
Cô òa khóc, còn mẹ vợ lao vào chửi bới:
“Anh nghĩ anh là ai? Ra khỏi nhà này, anh chẳng còn gì hết!”
Tôi không nói gì, chỉ đặt lên bàn tờ giấy chuyển nhượng quyền sở hữu xưởng gỗ — thứ ông Trường đã ép tôi đứng tên để trốn thuế.
Giờ tôi chuyển toàn bộ lại cho cơ quan điều tra, kèm bằng chứng.
Hai tháng sau, báo chí đưa tin:
“Xưởng gỗ Trường Phát bị điều tra gian lận thuế, chủ doanh nghiệp bị khởi tố.”
Cả làng xôn xao. Người ta không còn chê tôi “chó chui gầm chạn” nữa, mà gọi là “thằng rể thông minh nhất làng Đông”.
Giờ tôi và Thảo mở một xưởng nhỏ, làm ăn bằng chính tay mình.
Mỗi sáng cô vẫn đưa tôi hộp cơm, cười hiền:
“Anh thấy không, làm người bình thường mà được tôn trọng… còn hơn sống giàu mà bị khinh.”
Tôi chỉ gật đầu.
Vì cuối cùng, tôi nhận ra — giá trị của đàn ông không nằm ở tiền vợ, mà ở chỗ anh dám đứng lên khi bị coi thường.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
