Cô giáo nuôi 2 đứa trẻ mồ côi thành người, đến khi mắc b;ệnh vay tiền thì người “con nuôi” chỉ thủng thẳng “Con không cho cô vay được”

Hình ảnh
Năm ấy, tôi ba mươi lăm tuổi, là một giáo viên dạy Văn ở một trường cấp hai miền quê nhỏ bé, nơi cuộc đời dường như chảy trôi êm đềm như con sông sau làng. Nhưng dòng sông trong lòng tôi thì đã cuộn sóng dữ dội. Tôi vừa kết thúc mối tình kéo dài bảy năm, một mối tình mà tôi đã dốc cạn thanh xuân để vun đắp, chỉ để nghe người đàn ông ấy nói một câu tàn nhẫn: “Anh cần một cô gái hợp tuổi hơn để sinh con.” Trái tim tôi vỡ nát. Từ ngày đó, tôi quyết định sẽ không lấy chồng nữa. Tình yêu thương trong tôi, vốn dành cho một gia đình nhỏ, giờ đây tôi dồn hết cho những đứa học trò thân yêu. Trong lớp tôi chủ nhiệm, có hai đứa trẻ khiến lòng tôi day dứt khôn nguôi:  Thảo  và  Minh  – hai anh em mồ côi cả cha lẫn mẹ sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Chúng sống với ông bà nội đã già yếu, trong một căn nhà tranh xiêu vẹo, nơi tiếng gió lùa qua vách nứa còn nhiều hơn tiếng cười. Bữa đói bữa no. Mỗi lần đứng trên bục giảng, nhìn xuống thấy thằng Minh ngồi học mà bụng nó sôi ...

Cả làng chê cười tôi vì làm “ch;/ó chui gầm chạn” của nhà giàu nhất cái xóm này, bố mẹ vợ lo cho từ A đến Z NHƯNG họ coi tôi như osi–n

Tên tôi là Hùng, 32 tuổi, thợ cơ khí. Cưới Linh, con gái út của ông Trường, chủ xưởng gỗ lớn nhất vùng, ai cũng nói tôi “trúng số độc đắc”.
Nhưng chỉ có tôi mới biết — cuộc sống trong căn biệt thự đó ngột ngạt đến mức nào.


Ngày cưới, ông Trường vỗ vai tôi trước mặt khách:

“Từ nay con cứ yên tâm, đã là rể nhà này thì khỏi lo cơm áo. Nhưng nhớ, việc lớn việc nhỏ trong nhà, nghe theo bố mẹ vợ.”

Tôi cười gượng, nhưng trong lòng nhói.
Bởi từ hôm ấy, tôi không còn được coi là “chồng” của Linh, mà chỉ là người làm không lương trong nhà vợ.

Bữa ăn, mẹ vợ luôn nhắc:

“Đũa gỗ kia là để cho rể ăn, đừng động vào đũa bạc nhà trên.”
Còn bố vợ thì gọi tôi mỗi sáng:
“Ra dắt xe, pha trà. À, nhớ lau cả cửa kính tầng 2 nhé.”


Tôi chịu đựng, vì thương Linh — cô ấy yếu đuối, giữa bố mẹ và chồng chỉ biết khóc.
Nhưng giọt nước tràn ly là hôm sinh nhật vợ, tôi mua tặng cô ấy một đôi hoa tai nhỏ, bị mẹ vợ mắng ngay giữa bàn ăn:

“Cái nhà này thiếu gì vàng bạc, anh mang mấy thứ rẻ tiền này ra làm nhục con gái tôi à?”

Tối đó, tôi uống say.
Trên đường về, tôi ghé quán tạp hoá nhỏ cuối làng — nơi Thảo, cô gái 25 tuổi, bán hàng đêm.
Cô không hỏi tôi là ai, chỉ lặng lẽ rót nước, hỏi:

“Anh có hay bị họ nói nặng lời không?”

Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy mình được hỏi han, được nhìn bằng ánh mắt tôn trọng.
Từ đó, tôi hay tìm đến Thảo.
Cô giản dị, nghèo nhưng nói chuyện khiến tôi thấy mình vẫn là đàn ông.


Một tối, cô hỏi:

“Nếu có cơ hội làm lại, anh có dám rời khỏi nhà đó không?”
Tôi im lặng rất lâu.
Rồi chính đêm ấy, tôi đưa quyết định ly hôn đã ký sẵn cho Linh.

Cô òa khóc, còn mẹ vợ lao vào chửi bới:

“Anh nghĩ anh là ai? Ra khỏi nhà này, anh chẳng còn gì hết!”

Tôi không nói gì, chỉ đặt lên bàn tờ giấy chuyển nhượng quyền sở hữu xưởng gỗ — thứ ông Trường đã ép tôi đứng tên để trốn thuế.
Giờ tôi chuyển toàn bộ lại cho cơ quan điều tra, kèm bằng chứng.


Hai tháng sau, báo chí đưa tin:

“Xưởng gỗ Trường Phát bị điều tra gian lận thuế, chủ doanh nghiệp bị khởi tố.”

Cả làng xôn xao. Người ta không còn chê tôi “chó chui gầm chạn” nữa, mà gọi là “thằng rể thông minh nhất làng Đông”.


Giờ tôi và Thảo mở một xưởng nhỏ, làm ăn bằng chính tay mình.
Mỗi sáng cô vẫn đưa tôi hộp cơm, cười hiền:

“Anh thấy không, làm người bình thường mà được tôn trọng… còn hơn sống giàu mà bị khinh.”

Tôi chỉ gật đầu.
Vì cuối cùng, tôi nhận ra — giá trị của đàn ông không nằm ở tiền vợ, mà ở chỗ anh dám đứng lên khi bị coi thường.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…